Địa Tạng hoa Mẫu Đơn
Địa Tạng, Trường Khánh và Bảo Phước, ba huynh đệ cùng nhau đi xem bức tranh nổi tiếng vẽ hoa mẫu đơn trên tấm bình phong.
Fugai: Chư tăng, phải quét sạch tranh ảnh ra khỏi mắt nhé.
Bảo Phúc nói, “Mẫu đơn đẹp!”
Fugai: Chớ để mắt ông lừa ông.
Trường Khánh nói, “Chớ quá tin mắt ông.”
Fugai: Tôi nói, “Chớ tin tai của ông.”
Địa Tạng nói, “Bậy quá. Bức tranh hỏng rồi.”
Fugai: Miệng gây tất cả phiền não.
Như Huyễn: Tăng nhân không có chuyện đi xem tranh. Nhưng một khi thấy tranh ảnh, thì họ phải hiểu là vải bố. Mấy năm trước, một Thiền sư phái Tào Động đến Chicago, nơi đây ông được một người bạn mời tham quan một lò sát sinh. Ông ta đã ngất xỉu trước khi hoàn tất cuộc tham quan. Khi trở lại San Francisco, ông ta kể cho tôi nghe chuyện xảy ra, tôi nói với ông ta là tăng nhân không nên đến những nơi như thế, nhưng một khi đã đến, thì phải xem tất cả. Lời khuyên của tôi không làm ông ta hài lòng lắm bởi vì ông ta tự coi mình rất từ bi, và là trụ trì của một ngôi chùa lớn ở Nhật bản, ông ta không cảm kích những lời này của một ông tăng vô danh ở Mỹ như tôi.
Genro: Bảo Phúc thích thú khi thấy tranh đẹp. Trường Khánh mất cơ hội thưởng thức bởi vì ông ta đang chú tâm đến việc khác. Khi Địa Tạng nói, “Bậy quá, bức tranh hỏng rồi,” là sư nhập bọn với Bảo Phước hay đang kết tội Trường Khánh?
Trường Khánh khéo vẽ tranh vua của loài hoa.
[Fugai: Bức tranh cần đánh bóng].
Gấm sặc sỡ mở ra hương ngào ngạt bay lên.
[Hương cay nồng thì có gì thích thú].
Ong bướm lượn quanh hoa thích thú.
[Người cũng dùng hoa dụ côn trùng].
Ba thầy tăng có thật nói chuyện tranh hoa?